Nhạt…
1. Mảnh ghép thứ nhất: Mòn mỏi…
![]() |
(Nguồn: Internet) |
Cánh cửa ken két vang lên lạnh lùng. Nó lần
sờ bảng điện, vội nhả đôi giầy cao gót khỏi bàn chân lạnh buốt,
trút chiếc cặp máy tính xuống ghế. Đói và mệt.
.........
Khu phố nhỏ ướt át, mờ ảo, rền rĩ trong mưa rả rích, cái lạnh, cái bẩn. Cả tuần nay, sinh viên nghỉ Tết, buôn bán ế ẩm, thiếu vắng tiếng còi xe đinh tai, tiếng ồn ào chợ búa, thiếu hẳn âm thanh nháo nhác của những cuộc mưu sinh khiến nhịp sống nơi đây dường như chậm lại. Con phố trở nên hiền lành, lặng lẽ, cô độc. Mưa vẫn đều đều gõ nhịp vào lớp mái tôn thê thiết, tiếng nước chảy rí rách, tòa nhà ba tầng tối om.... Nó nằm dài trên giường chìm trong những suy nghĩ lan man: mình đang làm gì ở cái thành phố này? kiếm sống qua ngày ư? Đủ không? rồi sẽ ra sao? bao giờ...? Tiếng nhạc "Chere Feuilles Que Tu Est Loin'' vẫn nhẹ nhàng, chầm chậm như chính cuộc sống hiện tại của nó.
Reng….Reng…. Con bé giật mình với lấy chiếc điện thoại nằm lăn lóc trên mặt bàn.
.........
Khu phố nhỏ ướt át, mờ ảo, rền rĩ trong mưa rả rích, cái lạnh, cái bẩn. Cả tuần nay, sinh viên nghỉ Tết, buôn bán ế ẩm, thiếu vắng tiếng còi xe đinh tai, tiếng ồn ào chợ búa, thiếu hẳn âm thanh nháo nhác của những cuộc mưu sinh khiến nhịp sống nơi đây dường như chậm lại. Con phố trở nên hiền lành, lặng lẽ, cô độc. Mưa vẫn đều đều gõ nhịp vào lớp mái tôn thê thiết, tiếng nước chảy rí rách, tòa nhà ba tầng tối om.... Nó nằm dài trên giường chìm trong những suy nghĩ lan man: mình đang làm gì ở cái thành phố này? kiếm sống qua ngày ư? Đủ không? rồi sẽ ra sao? bao giờ...? Tiếng nhạc "Chere Feuilles Que Tu Est Loin'' vẫn nhẹ nhàng, chầm chậm như chính cuộc sống hiện tại của nó.
Reng….Reng…. Con bé giật mình với lấy chiếc điện thoại nằm lăn lóc trên mặt bàn.
- ………
- Em về rồi.
-………
- Mì tôm ạ.
-……….
- Không sao mà. Muộn. Em ngại nấu cơm.
-……….
- Về 7h. Em đi dạy luôn.
-………….
- Thì hôm nào chẳng vậy. Em không đói.
10h về ăn cũng được.
- ………….
- Vâng.
….
Chốt cửa, nó nhảy vội lên chiếc giường
gỗ cũ kĩ, cuộn tròn trong chiếc chăn, thò cái đầu bù xù ra, với lấy chiếc
laptop trên mặt bàn. Trước khi đi ngủ, nó có thói quen lướt Facebook.
- Chẳng có gì mới. Vẫn vậy. vẫn những
dòng status thở than về chồng con, về công việc, về xã hội,… Nó cười nhạt: - Ít
ra mấy đứa còn có chuyện mà kêu gào, thở than, còn mình…. Tiếng thở dài lại
vang lên não nề.
Tốt nghiệp Đại học ngành sư phạm giữa
cái thời buổi “thừa thầy”. Trong khi những đứa bạn đồng khóa về quê lấy chồng,
đẻ con, nội trợ thì nó vẫn lang thang nơi thành phố ồn ào này. Nhớ lại cái thủa
tràn đầy nhiệt huyết, mơ mộng, ra trường nó bị mất thăng bằng, chao đảo một thời
gian khá dài. Mất niềm tin vào cuộc sống, nó thấy mình giống một chú giã tràng
bé nhỏ và cuộc sống là bể cả mênh mông. Tấm bằng thôi, không đủ để có thể có một
công việc và nếu chỉ có thế thôi thì sẽ không bao giờ có được một công việc… Nó
hiểu hơn ai hết. và cũng không muốn nghĩ đến nữa. Cô giáo ư? Quá xa vời…. Nó cười
nhạt.
****
Lại một ngày bắt đầu, buổi sáng hôm
nay cũng như buổi sáng ngày hôm qua, ngày hôm kia nữa… quá cũ kỹ. Nó thở dài,
trườn khỏi giường, đặt bàn chân xuống mặt đất lạnh buốt. Nó ngồi co ro bấm điện
thoại. Những dòng tin nhắn của hôm qua, cũng giống của hôm kia và hôm kia nữa…Chuông
điện thoại lại reo lên. Rất đúng giờ.
- …..
- Em không ăn sáng. Chẳng muốn ăn.
-……
- Vâng.
Ngày nào cũng vậy, đã hơn hai năm nay,
những cuộc điện thoại thế này là bản tình ca ngày mới của nó. Rất quen thuộc, rất
cũ kỹ… Đã yêu nhau được hơn bốn năm. Người ấy và nó đã tính khi tốt nghiệp đại
học làm đám cưới. Nhưng…. Chẳng đứa nào tìm được một công việc đủ sống … cả hai
vất vưởng nơi thành phố này. Và câu chuyện một đám cưới chỉ thỉnh thoảng được
nhắc đến, thưa dần, thưa dần: Bao giờ…bao giờ ổn định sẽ…. Nó thở dài: Bao giờ hay không bao giờ...
2. Mảnh ghép thứ hai: Xóm trọ sinh viên….
Rầm…tiếng cửa bật tung! Từ phòng bên
canh lao ra hai thằng người: “Em đã giải
thích với anh bao nhiêu lần rồi…anh ấy là bạn…em không thể có bạn à...”- cô
bé thét lên xé toang cái tĩnh lặng, ướt nhoẹt của buổi sớm mai… “Cô khỏi cần giải thích, tôi không biết tỏng
cô đấy à…biến ra khỏi cuộc đời tôi…” – cậu bạn trai gầm lên! …Rồi chúng lao
vào cào cấu nhau như hai kẻ không đội trời chung…. Tiếng la hét, tiếng gào khóc
kể lể…huyên náo cả xóm trọ...
Không ai can thiệp. Dãy trọ 15 phòng vẫn
chìm say trong giấc nồng… Chúng mặc sức chửi bới nhau: “Tao thế này…”, “Mày thế kia…”….chỉ
mươi mười lăm phút sau, màn kịch đã hạ, diễn viên mệt lử… chúng lăn ra giường
và bắt đầu vỗ về nhau… “Trưa nay vợ chồng
mình ăn gì?”…
Nó thở dài, không buồn phản ứng…đó là
cái nhịp điệu rất quen thuộc tại cái thế giới nhỏ bé mà nó đang tồn tại. Ngày
nào chẳng có những màn bi hài kịch không biết chán của những cặp “vợ chồng”
sinh viên ấy!
Đã quá 10h trưa… các cô cậu sinh viên lờ
đờ, rệu rã, nhấc tấm thân khỏi giường… ngày mới bắt đầu bằng những câu chuyện
không đầu không cuối: “Hôm qua, đang chơi
thì bị thằng…. hack nick! Đen… mất mẹ nó 800k…cay…”; “Èo, thôi bỏ đi, ta phải online cái xem “thằng chồng” nó bảo gì, vừa
quen hôm qua, facebook tận 3h đêm nhá, thằng này hay hơn mấy thằng trước…”,
“có đứa nào đi chợ không?”, “ăn gì?”…. Nó ngồi thu lu trong phòng, cảm
thấy thật khó tham gia vào những câu chuyện ấy… Nó ngẫm nghĩ, mới có mấy năm thôi,
cuộc sống thay đổi thật chóng mặt. Nó thở dài… mình đã già!
- “Bà
già không đi làm à…?” cô bé sinh viên năm nhất vọng vào.
- “Chị
thấy hơi mệt”…
- “Ôi
dào, ngày nào chẳng thấy bà mệt… ờ! Mà ở với cái tuồng chèo kia không mệt mới lạ…
chửa sáng đã ầm ầm… giờ lại anh anh, em em…”
Nó cười, ra hiệu thôi… Cô bé hàng xóm
chạy vào:
- “Chị
ơi…hôm nay em may cực nhá…mang phao vào chép lia lịa mà không ai phát hiện… Em
vừa mua cái váy mới, xinh cực…em mặc chị xem nhá…”.
- “Tôi
thấy cô mua quần áo đều đều nhá… vậy mà lúc nào cũng kêu em không có tiền ăn… rồi
ốm ra đấy… Mà chả thấy học hành gì nhỉ?”…
- “Ôi!
Bà đúng già rồi… nhịn ăn để mặc là mốt đấy… mà học làm gì…em mới năm nhất thôi
à!”…
…..
11h trưa, xóm trọ ầm ĩ với đủ những tạp
âm pha trộn tiếng nhạc rền rĩ của cô sinh viên mới chia tay người yêu, tiếng nhạc
sàn chan chát, tiếng cười, tiếng cãi vã vì ganh nhau rửa bát, tiếng xong nồi,
bát đĩa….
13h, đứa ôm lấy cái máy tính chơi
poker, đứa chát facebook, đứa buôn điện thoại, đứa lăn ra ngủ… ai vào việc nấy,
say sưa, miệt mài… ngày này qua ngày khác.